Nhỏ lớn thì tôi muốn chơi đàn violin. Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, tôi xem những người nhạc sĩ chơi cây đàn violin và tôi ước mơ một ngày tôi có thể chơi được cây đàn đó. Khi tôi lên lớp sáu, tôi phải chọn chơi mội nhạc cụ. Trường trung học tôi đị thì không có cho tôi chọn cái đàn violin; tôi phải chơi cây kèn trumpet...
Một năm sau, tôi chuyển nhà, va tôi đi trường trung học mới. Trường này có giậy chơi đàn violin, và tôi mừng quá trời! Tội chơi với cái cay đàn violin dầu tiên của tôi cho khoảng 3 tiếng một ngày. Cô giáo giậy chơi đàn của tôi giậy chạm quá cho tôi: tôi bắt đầu len mạng kiệm những bày violin nao tôi rất thích. Tôi chơi với cái cay đàn này mổi ngày, và sau cùng, tôi trở thành một người chơi đàn violin rất giổi!
Bày violin tôi thích nhất là bày Praeludium và Allegro của Ông Fritz Kreisler. Tôi biết về bày này từ thời tôi chưa có cầm được một cay dàn violin. Bày này bắt đầu rất chạm và có rất nhiều tình cảm. Khúc này là khúc "Praeludium", nhưng sau khi đó là khúc "Allegro". Khúc này thì rất nhanh: "allegro" thì một chử nhac kiêu mình chơi nhạc nhanh. Khúc nay rất khó: khi tôi mới bắt đầu chơi thì tôi không có thề chơi được gì hết, nhưng bây giờ thì tôi bắt đầu hiểu cái khúc này.
Tôi rất vui khi tôi có thời giang để chơi dàn violin của tôi. Một ngày tôi ước mơ có thể chơi được hết cái bày Praeludium này!
Sunday, April 16, 2017
Bảy: Nhạc SĨ Khánh Ly
Bửa nay tôi muốn nối về nhạc sĩ Khánh Ly.
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, khoảng 5 hoặc là 6 tuổi, Ông Bà Nội tôi chở tôi đi chợ Aldi mua đồ ăn. Ông bà nội tội có rất nhiều băng cassette trong xe, và một ca sĩ tôi thường nghe là Bà Khánh Ly. Tôi nhớ tiếng hát của bà ấy rất khác biệt: bà ấy hát nhừ bà ấy đã sống 100 dời rồi. Tiếng ành thì người ta thường gội cảm giác này là "nostalgia". Google translate nối với tôi là người Việt thì gội cái cảm giác đó là "hoài cổ", nhưng tôi không nghĩ chử đó là dúng. Cám giác hoài cổ thì nối về một thời mình đã sống qua và không có thể xem lại được nửa. Mổi bài hát của Khanh Ly làm cho mình buồn cho một thời mà mình chưa đã sống.
Khánh Ly nỗi tiếng vì bà ấy thường hát những bày của Ông Trịnh Công Sơn. Ông ấy thì nổi tiếng vì Ông ấy viếc rất nhiều bày về chiến tranh Việt Nam. Bà Khánh Ly cho nhừng bày hát của Ông Trịnh Công Sơn một cược sống mới: tiếng hát của bà ấy nắm bắt được cái cảm xức của hết một nước; mình có thể nghe được cái đau khổ của hết nước Việt Nam khi Khánh Ly hát, và vì dậy tôi rất thích nghe nhạc của bà ấy. Tôi không bao giờ được đồng cảm với gia đình tôi về chiến tranh Việt Nam, nhưng khi tôi nghe bà Khánh Ly hát, tối có thể quan niệm cảm giác của gia đình tôi, và từ cách nay, tôi cố thể cảm thấy gần hơn với gia đình tôi.
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, khoảng 5 hoặc là 6 tuổi, Ông Bà Nội tôi chở tôi đi chợ Aldi mua đồ ăn. Ông bà nội tội có rất nhiều băng cassette trong xe, và một ca sĩ tôi thường nghe là Bà Khánh Ly. Tôi nhớ tiếng hát của bà ấy rất khác biệt: bà ấy hát nhừ bà ấy đã sống 100 dời rồi. Tiếng ành thì người ta thường gội cảm giác này là "nostalgia". Google translate nối với tôi là người Việt thì gội cái cảm giác đó là "hoài cổ", nhưng tôi không nghĩ chử đó là dúng. Cám giác hoài cổ thì nối về một thời mình đã sống qua và không có thể xem lại được nửa. Mổi bài hát của Khanh Ly làm cho mình buồn cho một thời mà mình chưa đã sống.
Khánh Ly nỗi tiếng vì bà ấy thường hát những bày của Ông Trịnh Công Sơn. Ông ấy thì nổi tiếng vì Ông ấy viếc rất nhiều bày về chiến tranh Việt Nam. Bà Khánh Ly cho nhừng bày hát của Ông Trịnh Công Sơn một cược sống mới: tiếng hát của bà ấy nắm bắt được cái cảm xức của hết một nước; mình có thể nghe được cái đau khổ của hết nước Việt Nam khi Khánh Ly hát, và vì dậy tôi rất thích nghe nhạc của bà ấy. Tôi không bao giờ được đồng cảm với gia đình tôi về chiến tranh Việt Nam, nhưng khi tôi nghe bà Khánh Ly hát, tối có thể quan niệm cảm giác của gia đình tôi, và từ cách nay, tôi cố thể cảm thấy gần hơn với gia đình tôi.
Sáu: Đén Một Nơi Lạ
Nhỏ lớn tôi sống ở thành phố Grand Rapids, Michigan. Tôi chưa bao giờ sống ở thành phố nào khác, nhưng khi tôi nhạn được vào trường đại học Michigan, tôi phải quen sống trong một thành phố mới.
Mấy tháng đầu tiêng, tôi rất ngạc nhiên về sự sống ở Ann Arbor. Tôi chưa bao giờ đi xe buýt thành phố, nhưng ở Ann Arbor, rất nhiều người phải lên xe buýt để đi đến lớp hoặc để gặp bạn bè.
Ở Grand Rapids, tôi thường ăn ở nhà, nhừng khi tôi đến Ann Arbor, những các bạn tôi thường muốn đi ra nhà hàng ăn chơi vói nhao. Ăn ở nhà hàng rất lạ cho tôi, và tôi không quen bỏ tiền tip!
Một năm sau tôi quen với rất nhiều điều mới. Ở một mình trong một thành phố lớn đã giậy cho tôi rất nhiều. Khi tôi về nhà, tôi thấy sự sống ở một thành phố nhỏ thì rất chậm. Cuộc sống ở một thành phố như Ann Arbor thì bao giờ rất nhanh: mổi ngày có những điều mới và những việc mới đễ làm. Ở Grand Rapids thì tôi thấy tôi có thời giang nghĩ được, nhưng ở Ann Arbor, khi tôi có thời giang rãnh thì tôi sữ dụng nó đễ học bài hoặc là đi chơi với bạn!
Mấy tháng đầu tiêng, tôi rất ngạc nhiên về sự sống ở Ann Arbor. Tôi chưa bao giờ đi xe buýt thành phố, nhưng ở Ann Arbor, rất nhiều người phải lên xe buýt để đi đến lớp hoặc để gặp bạn bè.
Ở Grand Rapids, tôi thường ăn ở nhà, nhừng khi tôi đến Ann Arbor, những các bạn tôi thường muốn đi ra nhà hàng ăn chơi vói nhao. Ăn ở nhà hàng rất lạ cho tôi, và tôi không quen bỏ tiền tip!
Một năm sau tôi quen với rất nhiều điều mới. Ở một mình trong một thành phố lớn đã giậy cho tôi rất nhiều. Khi tôi về nhà, tôi thấy sự sống ở một thành phố nhỏ thì rất chậm. Cuộc sống ở một thành phố như Ann Arbor thì bao giờ rất nhanh: mổi ngày có những điều mới và những việc mới đễ làm. Ở Grand Rapids thì tôi thấy tôi có thời giang nghĩ được, nhưng ở Ann Arbor, khi tôi có thời giang rãnh thì tôi sữ dụng nó đễ học bài hoặc là đi chơi với bạn!
Subscribe to:
Posts (Atom)